Thursday, November 29, 2012

Chơi Bonsai



Hôm qua nhận được email của OG, “nghe nói anh chơi bonsai, hôm nào anh gởi hình cho bà con thưởng lãm nghen...”

Ông Già ơi, ông đâu biết các cây bonsai của mình nó xấu xí vô cùng. Có một cây mình gởi lên đăng trong bài Melbourne Cup là do mình chụp cây của người khác trong cuộc triển lãm bonsai ở Canberra năm nào. Một cây bonsai đẹp để xứng đáng mang ra triển lãm cần một thời gian rất dài: có thể trên hai mươi năm, ba mươi năm...tùy theo loại cây...
Tôi không có kinh nghiệm nhiều các loại cây, vì mình chưa thật sự về hưu để có thì giờ nghiên cứu... Tôi chỉ tập trung một loại duy nhất đó là Japanese Maple. Dân chơi bonsai thích loại cây nầy.

Untitled : Xin bạn đọc giúp đặt tên cho bức hình này nghen
Cây Japanese Maple mà tôi đã chụp được và đăng trong bài Melbourne Cup đã được chủ nhân nó ghi chú là 44 năm.... Bạn thử nghĩ 44 năm công phu biết dường nào.
“Nghề chơi cũng lắm công phu...” Đâu phải khi đặt vô đất tự nhiên nó sẽ lớn và sẽ uốn éo theo ý mình muốn đâu. Bạn phải dùng dây nhôm uốn nó lại, cắt tỉa những nhánh dư thừa, mỗi năm phải "re-pot" nó lại (tức là đổ đất ra, cắt tỉa bớt rể đi, ngâm rể trong nước phân vài giờ, xong để vô chậu trở lại với đất mới...)

Làm như vậy thân cây nó mới mập ra. Các cô gái có thân mập không đẹp, nhưng cây bonsai có thân càng mập càng đẹp. Phần nhánh phải cắt tỉa theo dạng hình tam giác, tức là nhánh dưới xòe ra, càng lên phần trên càng nhỏ lại; và tùy theo ý thích của mỗi chủ nhân.
Cái bong bóng muốn cho nó lớn, bạn thổi hơi vô. Con heo, muốn lớn nhanh bạn cho ăn thúc...con bò cũng vậy bạn cho ăn thúc là nó mập. Các tay tư bản Nhật đi mua đấu giá những con bò ốm o gầy còm của nông gia Úc, mang tới nông trại riêng của họ cho ăn cỏ tốt, cho ăn thúc. Vài tháng sau bò mập mạnh mới đưa xuống tàu đưa về Nhật. Động vật như thế; thực vật, nhất là cây bonsai bạn không thể làm như vậy. Cây bonsai nếu bạn không kiên nhẫn, bỏ phân quá nhiều cây có thể chết. Bỏ quá ít, bỏ sai mùa nó không phát triển...

Nhẩm tính lại tôi chơi bonsai được khoảng 11 năm. Tôi có được một cây Japanese Maple duy nhất cắt tỉa ra dáng của bonsai, còn lại 5,6 cây kia tôi bỏ lăn lóc tưới nước cầm chừng đừng cho nó chết...Mười một năm mà thân cây Maple của tôi nó nhỏ xíu tựa như cây mía lao. Chắc cần 33 năm nữa cây nầy mới đẹp, mới hấp dẫn để chụp hình tặng OG3T.
***
Vậy tôi khoe với Ông Già Ba Tri làm gì?
Tôi muốn khoe với ông một cái lợi khác..
Khi bạn chịu bỏ công, bỏ thì giờ và dĩ nhiên bỏ tiền ra để chơi trò nầy. Một là để tiêu khiển, hai là nó giúp bạn rèn luyện tính kiên nhẫn, tính trầm tĩnh...Cắt bỏ bớt tính nóng giận, tựa như cắt những nhánh hay lá thừa trên cây bonsai. Ông bạn mà tôi quen nơi sở làm, chơi môn nầy hơn 20 năm. Có một hôm đi chung xe với ông ta...Khoảng đường dựng bảng 60 Km giờ, ông ta chạy 60 Km / giờ, vậy mà thằng nhóc con vượt qua mặt cái vù còn đưa ra một ngón tay chửi thề. Ông ta vẫn cười hề hề không tỏ ý tức giận gì... Có lần ông kể cho tôi nghe ông có một cây mà ông o bế khoảng 14 năm. Khi đi holidays ông mang gởi người bạn. Bạn ông không tưới nước đều đặn. Cây chết. Về nhà ông không tỏ ý tức giận gì cả. Ông nói:
-- “ Không sao...không sao...tôi sẽ trồng lại cây khác. Tình bạn mới quí hơn cây bonsai...”
Tôi ngầm thán phục ông ta.

Một điều nữa chơi bonsai nó cho bạn một triết lý sống rất hay: bạn muốn có một đời sống đẹp... “bên kia sông là ánh mặt trời, bên kia đồi cỏ hoa đan lối...” bạn phải tự tạo cho mình, bạn phải tự chăm sóc cho mình ngay từ bây giờ...để 10 năm hay 20 năm sau cuộc đời bạn đẹp tựa như cây bonsai đặt trên bàn triển lãm vậy.

Bạn cứ chơi bonsai đi. 
Lúc nào đó nó sẽ kéo bạn trở về với cái suy nghĩ giống tôi...

BEN TRẦN
26/11/2012

Chơi Bonsai



Hôm qua nhận được email của OG, “nghe nói anh chơi bonsai, hôm nào anh gởi hình cho bà con thưởng lãm nghen...”

Ông Già ơi, ông đâu biết các cây bonsai của mình nó xấu xí vô cùng. Có một cây mình gởi lên đăng trong bài Melbourne Cup là do mình chụp cây của người khác trong cuộc triển lãm bonsai ở Canberra năm nào. Một cây bonsai đẹp để xứng đáng mang ra triển lãm cần một thời gian rất dài: có thể trên hai mươi năm, ba mươi năm...tùy theo loại cây...
Tôi không có kinh nghiệm nhiều các loại cây, vì mình chưa thật sự về hưu để có thì giờ nghiên cứu... Tôi chỉ tập trung một loại duy nhất đó là Japanese Maple. Dân chơi bonsai thích loại cây nầy.

Untitled : Xin bạn đọc giúp đặt tên cho bức hình này nghen
Cây Japanese Maple mà tôi đã chụp được và đăng trong bài Melbourne Cup đã được chủ nhân nó ghi chú là 44 năm.... Bạn thử nghĩ 44 năm công phu biết dường nào.
“Nghề chơi cũng lắm công phu...” Đâu phải khi đặt vô đất tự nhiên nó sẽ lớn và sẽ uốn éo theo ý mình muốn đâu. Bạn phải dùng dây nhôm uốn nó lại, cắt tỉa những nhánh dư thừa, mỗi năm phải "re-pot" nó lại (tức là đổ đất ra, cắt tỉa bớt rể đi, ngâm rể trong nước phân vài giờ, xong để vô chậu trở lại với đất mới...)

Làm như vậy thân cây nó mới mập ra. Các cô gái có thân mập không đẹp, nhưng cây bonsai có thân càng mập càng đẹp. Phần nhánh phải cắt tỉa theo dạng hình tam giác, tức là nhánh dưới xòe ra, càng lên phần trên càng nhỏ lại; và tùy theo ý thích của mỗi chủ nhân.
Cái bong bóng muốn cho nó lớn, bạn thổi hơi vô. Con heo, muốn lớn nhanh bạn cho ăn thúc...con bò cũng vậy bạn cho ăn thúc là nó mập. Các tay tư bản Nhật đi mua đấu giá những con bò ốm o gầy còm của nông gia Úc, mang tới nông trại riêng của họ cho ăn cỏ tốt, cho ăn thúc. Vài tháng sau bò mập mạnh mới đưa xuống tàu đưa về Nhật. Động vật như thế; thực vật, nhất là cây bonsai bạn không thể làm như vậy. Cây bonsai nếu bạn không kiên nhẫn, bỏ phân quá nhiều cây có thể chết. Bỏ quá ít, bỏ sai mùa nó không phát triển...

Nhẩm tính lại tôi chơi bonsai được khoảng 11 năm. Tôi có được một cây Japanese Maple duy nhất cắt tỉa ra dáng của bonsai, còn lại 5,6 cây kia tôi bỏ lăn lóc tưới nước cầm chừng đừng cho nó chết...Mười một năm mà thân cây Maple của tôi nó nhỏ xíu tựa như cây mía lao. Chắc cần 33 năm nữa cây nầy mới đẹp, mới hấp dẫn để chụp hình tặng OG3T.
***
Vậy tôi khoe với Ông Già Ba Tri làm gì?
Tôi muốn khoe với ông một cái lợi khác..
Khi bạn chịu bỏ công, bỏ thì giờ và dĩ nhiên bỏ tiền ra để chơi trò nầy. Một là để tiêu khiển, hai là nó giúp bạn rèn luyện tính kiên nhẫn, tính trầm tĩnh...Cắt bỏ bớt tính nóng giận, tựa như cắt những nhánh hay lá thừa trên cây bonsai. Ông bạn mà tôi quen nơi sở làm, chơi môn nầy hơn 20 năm. Có một hôm đi chung xe với ông ta...Khoảng đường dựng bảng 60 Km giờ, ông ta chạy 60 Km / giờ, vậy mà thằng nhóc con vượt qua mặt cái vù còn đưa ra một ngón tay chửi thề. Ông ta vẫn cười hề hề không tỏ ý tức giận gì... Có lần ông kể cho tôi nghe ông có một cây mà ông o bế khoảng 14 năm. Khi đi holidays ông mang gởi người bạn. Bạn ông không tưới nước đều đặn. Cây chết. Về nhà ông không tỏ ý tức giận gì cả. Ông nói:
-- “ Không sao...không sao...tôi sẽ trồng lại cây khác. Tình bạn mới quí hơn cây bonsai...”
Tôi ngầm thán phục ông ta.

Một điều nữa chơi bonsai nó cho bạn một triết lý sống rất hay: bạn muốn có một đời sống đẹp... “bên kia sông là ánh mặt trời, bên kia đồi cỏ hoa đan lối...” bạn phải tự tạo cho mình, bạn phải tự chăm sóc cho mình ngay từ bây giờ...để 10 năm hay 20 năm sau cuộc đời bạn đẹp tựa như cây bonsai đặt trên bàn triển lãm vậy.

Bạn cứ chơi bonsai đi. 
Lúc nào đó nó sẽ kéo bạn trở về với cái suy nghĩ giống tôi...

BEN TRẦN
26/11/2012

Nhớ bạn



"Hôm nay, mùng 8 tháng 2 năm 1971,
tôi đã ra lệnh cho Quân lực Việt Nam Cộng Hoà
 tấn công vào các căn cứ của quân Cộng sản Bắc Việt nằm trên lãnh thổ Ai Lao,
 dọc theo biên giới Lào Việt thuộc Quân Khu I".
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu



Chờ trực thăng tại Khe Sanh để vào Hạ Lào
(Bạn đọc có thể xem bộ sưu tập
 hình về trận đánh Hạ Lào bằng cách bấm mouse vào đây.

Nhớ năm xưa trong trận đánh Hạ Lào,
Chiến hữu trở về, người có người không,
Hôm nay đây không khỏi chạnh lòng
Khi nhớ lại những anh hùng không tên tuổi,
Trâu Điên đó đuổi giặc thù không biết mỏi,
Một nén hương lòng thắp sáng cho anh,
Yên nghỉ đi giờ cũng đã thanh bình,
Không súng đạn, chỉ ngậm ngùi thương tiếc 

Tư Điên


(Làm bài này cho chiến hữu Quách Văn Thân,
trung úy tiểu đoàn 2 Trâu Điên đã nằm xuống trong trận đánh Hạ Lào.
Tư Điên tui mời anh em trên blog
mỗi người dzô một xị cho thằng bạn của tui)


Nhớ bạn



"Hôm nay, mùng 8 tháng 2 năm 1971,
tôi đã ra lệnh cho Quân lực Việt Nam Cộng Hoà
 tấn công vào các căn cứ của quân Cộng sản Bắc Việt nằm trên lãnh thổ Ai Lao,
 dọc theo biên giới Lào Việt thuộc Quân Khu I".
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu



Chờ trực thăng tại Khe Sanh để vào Hạ Lào
(Bạn đọc có thể xem bộ sưu tập
 hình về trận đánh Hạ Lào bằng cách bấm mouse vào đây.

Nhớ năm xưa trong trận đánh Hạ Lào,
Chiến hữu trở về, người có người không,
Hôm nay đây không khỏi chạnh lòng
Khi nhớ lại những anh hùng không tên tuổi,
Trâu Điên đó đuổi giặc thù không biết mỏi,
Một nén hương lòng thắp sáng cho anh,
Yên nghỉ đi giờ cũng đã thanh bình,
Không súng đạn, chỉ ngậm ngùi thương tiếc 

Tư Điên


(Làm bài này cho chiến hữu Quách Văn Thân,
trung úy tiểu đoàn 2 Trâu Điên đã nằm xuống trong trận đánh Hạ Lào.
Tư Điên tui mời anh em trên blog
mỗi người dzô một xị cho thằng bạn của tui)


Đừng thách con nít



Bây giờ, ai nhắc lại chuyện cũ sau đây, 
ông Tư Nghiêm chỉ trả lời nhỏ nhẹ:
"Con nít ở đây đủ 16 tuổi là có tiền chánh phủ nuôi. 
Nên nó có thêm hai cái cánh để bay, dù là bay cà xập cà đụi".

Trước đây, ông Tư Nghiêm là thầy giáo ở Mỹ Tho. Ông có hai người con: một trai, một gái. Hiển nhiên, không cần là con thầy giáo mà chỉ có cha mẹ là người Việt Nam thì con cái đã phải học hộc xì dầu rồi. Ai nói tới ba chữ "hộc xì dầu" là bị không phải thầy giáo Tư Nghiêm mà hàng trăm ngàn cha mẹ Việt Nam "ứ" lên một tiếng phản đối.


Nhưng rủi cho ông Tư Nghiêm, thằng con trai lớn không lo học hành gì cả. Gặp ai ông cũng than phiền: "Thằng Mỹ nhà tui ham chơi quá". Nó không bao giờ mang về nhà một xấp "ờ quợc" như con em Thơm Tho của nó.
Của đáng tội: Mỹ học không dở nhưng thường chỉ về nhì hay về ba. Nhưng ông Tư Nghiêm đâu có chịu. Ông không cần biết điểm con mình là 87 hay 91 hay 92. Ông chỉ so sánh điểm của thằng Mỹ với con cô hàng xóm.
Nhóc tì.
(hình tử SXC.Hu)
Mỹ luôn miệng nói với cha: "Con học vậy là đủ rồi. Còn "get life" nữa chớ". Life của Mỹ là đá banh. Mỹ mê đá banh và đá banh vào hạng thượng thừa. Thay vì "ờ quợc" về Anh văn, toán, vật lý, cứ vài tháng Mỹ rinh về thêm một cái cúp hay một lá cớ đá banh. Ông Tư Nghiêm cũng thích. Nhưng không thích bằng xấp  "ờ quợc" của Thơm Tho. Mỗi lần Mỹ rinh cúp về, ông rầy: "Đem ba thứ quỷ này về chỉ chật nhà".
Mỹ lặng thinh. Mỗi ngày, sau giờ học Mỹ đều ở lại trường tập dợt đường banh. Có khi tới 6 hay 7 giờ tối mới về nhà. Đây là điều hai cha con luôn luôn bất đồng. Ông rầy con: "Mày không lo học thì lớn cho mày đi hốt rác". Lúc đầu Mỹ còn cãi: "Hốt ra cũng là nghề, mà ba". Nhưng cãi không lại ba, sau này Mỹ chỉ lặng thinh. Ông Tư Nghiêm tức lắm đổi giọng: "Mày mà còn đá banh thì tao đuổi ra khỏi nhà". Mỹ lại cãi qua loa nhưng lại thua lý của ba.

Bị ba "đuổi khỏi nhà quá nhiều lần. Cuối cùng, Mỹ làm thiệt.

***
Một hôm ông Tư Nghiêm không thấy Mỹ về nhà nữa. Ông cuống cuồng. Ông chạy tới sân banh. Vắng lặng. Ông điện thoại qua nhà cô Sáu. Qua nhà dì Tám, chú Chín, dượng Mười, cô Út. Đâu đâu cũng không thấy Mỹ.
Ông lên xe tới từng nhà của mấy thắng bạn mà ông có lần chỡ Mỹ tới chơi. Ông hớt ha hớt hãi hỏi thăm: "Có thằng Mỹ nhà tui đây không?". Tới nhà ai, ông cũng phải "vạch áo cho người xem lưng". Thiệt là xấu hỗ khi khi có thắng con ham chơi như Mỹ. Ông nghĩ như vậy.

***

Ông Tư Nghiêm tính báo cho cảnh sát. Nhưng sợ chuyện nhà bị lên báo. Cuối cùng, ông nhớ ra nhà thằng Johnny. Mỹ và Johnny thân lắm. Chắc là Johnny biết.
Đúng vậy, ông Tư Nghiêm tới nhà Johnny thì gặp ngay chóc Mỹ. Tất cả lo lắng, cuống cuồng của người cha bay mất tiêu. Ông Tư Nghiêm sừng sộ với con: "Mày là thằng mất dạy! Mày làm xấu hỗ cho cả nhà. Mày bỏ nhà ra đi làm cho chả xóm biết hết chuyện nhà mình". Ông Tư Nghiêm xổ hết nỗi lòng của người cha thương con trong khi Mỹ im lặng chịu trận.
Cuối cùng, ông hỏi: "Tại sao mày lại bỏ nhà ra đi?"
Mỹ trả lời: "Ba đuổi con thì con đi".

OG3T

Đừng thách con nít



Bây giờ, ai nhắc lại chuyện cũ sau đây, 
ông Tư Nghiêm chỉ trả lời nhỏ nhẹ:
"Con nít ở đây đủ 16 tuổi là có tiền chánh phủ nuôi. 
Nên nó có thêm hai cái cánh để bay, dù là bay cà xập cà đụi".

Trước đây, ông Tư Nghiêm là thầy giáo ở Mỹ Tho. Ông có hai người con: một trai, một gái. Hiển nhiên, không cần là con thầy giáo mà chỉ có cha mẹ là người Việt Nam thì con cái đã phải học hộc xì dầu rồi. Ai nói tới ba chữ "hộc xì dầu" là bị không phải thầy giáo Tư Nghiêm mà hàng trăm ngàn cha mẹ Việt Nam "ứ" lên một tiếng phản đối.


Nhưng rủi cho ông Tư Nghiêm, thằng con trai lớn không lo học hành gì cả. Gặp ai ông cũng than phiền: "Thằng Mỹ nhà tui ham chơi quá". Nó không bao giờ mang về nhà một xấp "ờ quợc" như con em Thơm Tho của nó.
Của đáng tội: Mỹ học không dở nhưng thường chỉ về nhì hay về ba. Nhưng ông Tư Nghiêm đâu có chịu. Ông không cần biết điểm con mình là 87 hay 91 hay 92. Ông chỉ so sánh điểm của thằng Mỹ với con cô hàng xóm.
Nhóc tì.
(hình tử SXC.Hu)
Mỹ luôn miệng nói với cha: "Con học vậy là đủ rồi. Còn "get life" nữa chớ". Life của Mỹ là đá banh. Mỹ mê đá banh và đá banh vào hạng thượng thừa. Thay vì "ờ quợc" về Anh văn, toán, vật lý, cứ vài tháng Mỹ rinh về thêm một cái cúp hay một lá cớ đá banh. Ông Tư Nghiêm cũng thích. Nhưng không thích bằng xấp  "ờ quợc" của Thơm Tho. Mỗi lần Mỹ rinh cúp về, ông rầy: "Đem ba thứ quỷ này về chỉ chật nhà".
Mỹ lặng thinh. Mỗi ngày, sau giờ học Mỹ đều ở lại trường tập dợt đường banh. Có khi tới 6 hay 7 giờ tối mới về nhà. Đây là điều hai cha con luôn luôn bất đồng. Ông rầy con: "Mày không lo học thì lớn cho mày đi hốt rác". Lúc đầu Mỹ còn cãi: "Hốt ra cũng là nghề, mà ba". Nhưng cãi không lại ba, sau này Mỹ chỉ lặng thinh. Ông Tư Nghiêm tức lắm đổi giọng: "Mày mà còn đá banh thì tao đuổi ra khỏi nhà". Mỹ lại cãi qua loa nhưng lại thua lý của ba.

Bị ba "đuổi khỏi nhà quá nhiều lần. Cuối cùng, Mỹ làm thiệt.

***
Một hôm ông Tư Nghiêm không thấy Mỹ về nhà nữa. Ông cuống cuồng. Ông chạy tới sân banh. Vắng lặng. Ông điện thoại qua nhà cô Sáu. Qua nhà dì Tám, chú Chín, dượng Mười, cô Út. Đâu đâu cũng không thấy Mỹ.
Ông lên xe tới từng nhà của mấy thắng bạn mà ông có lần chỡ Mỹ tới chơi. Ông hớt ha hớt hãi hỏi thăm: "Có thằng Mỹ nhà tui đây không?". Tới nhà ai, ông cũng phải "vạch áo cho người xem lưng". Thiệt là xấu hỗ khi khi có thắng con ham chơi như Mỹ. Ông nghĩ như vậy.

***

Ông Tư Nghiêm tính báo cho cảnh sát. Nhưng sợ chuyện nhà bị lên báo. Cuối cùng, ông nhớ ra nhà thằng Johnny. Mỹ và Johnny thân lắm. Chắc là Johnny biết.
Đúng vậy, ông Tư Nghiêm tới nhà Johnny thì gặp ngay chóc Mỹ. Tất cả lo lắng, cuống cuồng của người cha bay mất tiêu. Ông Tư Nghiêm sừng sộ với con: "Mày là thằng mất dạy! Mày làm xấu hỗ cho cả nhà. Mày bỏ nhà ra đi làm cho chả xóm biết hết chuyện nhà mình". Ông Tư Nghiêm xổ hết nỗi lòng của người cha thương con trong khi Mỹ im lặng chịu trận.
Cuối cùng, ông hỏi: "Tại sao mày lại bỏ nhà ra đi?"
Mỹ trả lời: "Ba đuổi con thì con đi".

OG3T

Wednesday, November 28, 2012

Đôi lời cảm tạ


Lóng rày BlogVietLuan bị thiếu một trượng phu,
một nữ lưu ở Newcastle phải lạnh lùng gối chiếc
nhà đàn con nhỏ bị gió thổi tróc nóc:
anh Ben Trần bị bác sỹ bắt nhốt và trói tay không cho lốc liếc nữa.
Trong thời gian trượng phu bị trói, bà con trong thế giới ảo đã thấy lòng mình gần với người của thế giới thiệt.
Nhiều người để ý, thắc mắc, hỏi han và thầm cầu xin cho trượng phu sớm đứng dậy.
Nay anh Ben Trần đã đứng dậy và gởi đôi lời cảm tạ tới dân làng trong thế giới ảo mà mang tình cảm thiệt.


Vắng mặt gần tuần lễ trên trang blog nầy, nay trở lại tôi xin gởi lời cảm ơn đến các bạn hữu xa gần đã thăm hỏi trong thời gian tiểu đệ vắng mặt.

Xin cảm ơn anh chị Tân & Mai “xui gia hụt”của tôi và cũng là độc giả thầm lặng của blogvietluan. Anh chị đã nhiều lần điện thoại viễn liên hỏi thăm tôi và gia đình.

Xin đa tạ các “Think Tank” trong blogVietluan đã email đến hỏi thăm tiểu đệ và gia đình.
Đa tạ hai chị Kim Nguyễn & Mộng Huyền đã có lời chúc tốt lành tới huynh và nhắc: Ráng ăn cháo nóng do bà xã mang tới sẽ mau lành bệnh hơn là đồ ăn trong bệnh viện. Vâng, đúng 100%.


Đa tạ OG3T đã nhiều lần email đến, nhắc mình ráng take care. Ráng uống thuốc đúng theo liều lượng của bác sĩ nghen (tôi thích chữ “nghen” của OG, đặc sệt giọng miền Tây Nam bộ). Mà uống đúng liều lượng, nhiều Panadol quá, mình bị táo bón OG ơi. Mình dấu hết Panadol họ cho. Họ bơm thuốc chống đau vô mạch máu đủ rồi. Sau đó từng bọc, từng bọc nước biển truyền vô tĩnh mạch không ngừng nghỉ....
Đa tạ đại huynh Tư Điên cho lời chúc mạnh bạo “mạnh như trâu”. Đệ cũng muốn vậy mà gần 6 bó rồi thì sao làm được như đại huynh chúc? Kiếm không có sửa voi mà! Đệ xin chào đại huynh theo kiểu nhà binh. Chắc ngày xưa huynh trong sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến, tiểu đoàn lừng danh Trâu Điên chứ gì? Nên bây giờ huynh chọn bút hiệu Tư Điên. Tiểu đệ đoán vậy thôi.
Tiểu đệ ngày xưa không phải là lính mà ăn cơm lính. Bởi vì ông bố bận áo lính. Sư đoàn của bố cứ kéo pháo 105 ly đi khắp vùng 4 chiến thuật, mình đi theo và được ăn cơm lính. Đệ chỉ đi học đến 30/4/75, bây giờ đệ rất thán phục và nhớ ơn các đại huynh đã lo chiến đấu để các tiểu đệ có những ngày yên bình mà học hành.

Đặc biệt đa tạ cháu Ba Xị gởi lời chúc bác mau lành bệnh. Lời“Chúc bác mau lành bệnh để về nhà tiếp tục comment ngang dọc về chữ Nho” làm bác ngượng ngùng quá ! Hồi còn học lớp năm (lớp nhất?) trường nam tỉnh lỵ, ông thầy kể chuyện như vậy. Giờ mình còn nhớ mang máng như vậy và chỉ kể lại cho con cháu nghe. Giờ thì xâm mình kể lại trên blog cho bà con nghe cho đỡ buồn. Nếu có lệch lạc sai sót đệ xin học tiếp từ các huynh nữa...
Sau khi bài “Nhan như ngọc” được đăng lên, cháu Ba Xị tặng cho lời comment độc đáo. Kèm theo một list chữ nho giá trị vô cùng. Còn hỏi tôi có cùng chung soạn cuốn Chữ Nho Trong Đời Sống Mới với Giáo Sư Nguyễn Ngọc Phách hay không, sao mà thấy giọng văn nghe quen quen.... Xin thưa: Dạ không ạ. Nghe hỏi câu nầy tôi muốn độn thổ mà không được. Tôi chỉ có thể đóng kệ sách cho giáo sư Nguyễn Ngọc Phách, hay làm cleaner kệ sách cho ông ta thì được! Viết sách chung thì chưa được. Còn tiếp tục học thêm 30 năm nữa...
Cháu Ba Xị chưa biết câu “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc” mà chỉ nghe “Thư trung tự hữu nhan như ngọc”.Vậy thì có lẽ trí nhớ bác lệch lạc chăng? Nhưng bài đã đăng lên rồi, chọc cười thiên hạ rồi...Bây giờ mình tự an ủi lấy “cứu cánh biện minh cho phương tiện” vậy.
Mấy hôm trước, trong phần comment khi cháu Ba Xị hỏi về rượu...chai lớn, chai nhỏ lung tung...Tôi có la toáng lên coi chừng cậu nầy còn ở tuổi dưới vị thành niên. Bây giờ nghĩ lại Ba Xị làm tôi mắc cỡ quá! Ông đọc sách chữ Nho của giáo sư Nguyễn Ngọc Phách, chứng tỏ ông không là trẻ vị thành niên tí nào. Mà ông là lão niên, là cao thủ về chữ nho mà bấy lâu nay ông ở ẩn....

Ngày xưa nhà thơ Cao Bá Quát tự hào thế gian có ba bồ chữ: ông ta chiếm hữu hết hai bồ, còn lại thiên hạ chia nhau một bồ. Tôi nghĩ ngày nay, ở Úc châu có ba bồ chữ: Kim Nguyễn và ông Ba Xị đã sở hữu cả ba. Kim Nguyễn đang mở bồ chữ và tung lên mạng rồi. Còn ông Ba Xị đang khoanh tay ngồi nhìn, chờ đến bao giờ hả ông???

****


Trở lại lý do tôi vắng mặt...
Tôi có chia xẻ với các bạn trên facebook. Mình đi nằm viện cũng là cái cách để nhõng nhẽo với bà xã đó nhe. Bệnh thấy ít mình xé ra to...Hôm thứ Bảy và Chúa Nhật mình thấy sưng hàm bên phải tựa như đau răng. Tôi nghĩ nếu thứ Hai vẫn còn, mình xin nghỉ một ngày và đi bác sĩ. Trưa thứ Hai đi bác sĩ. Khám xong bác sĩ kết luận không phải nguyên nhân về răng mà bị nhiễm trùng Parotid glands (tuyến nước bọt hai bên hàm. Mỗi bên có 2 tuyến để làm cho miệng mình luôn ẩm ướt). Bác sĩ điện vô phòng Emergency bệnh viện Newcastle và book cho tôi vô ngay đó.

Thông thường vô nằm viện, các bạn có chuẩn bị trước thì đỡ lúng túng.Tôi thì không, tôi chỉ định đi gặp bác sĩ xin toa mua thuốc rồi về. Ai ngờ bác sĩ đẩy tôi vô bệnh viện ngay. Bác sĩ đầu tiên khám xong, chờ khoảng một giờ sau bác sĩ Tai Mủi Họng tới khám và cho hay phải ở lại vài ba ngày để chữa trị. Cục u tựa như nửa trái chanh nằm ở một bên mang tai, mà không cần mổ mới hay...Cứ vô nước biển có pha trụ sinh liên tục đưa vào tĩnh mạch ….đến ngày thứ ba là xẹp dần.

***

Sau khi bác sĩ quyết định bắt tôi ở lại viện để điều trị, tôi phải báo cho bà xã hay...
“ Em ơi em ở lại nhà,Vườn rau em hái, canh cà em xơi.”
- Trời ơi, em đã chuẩn bị rồi nồi canh chua đặc biệt và cá kho tộ dành cho anh vì ngày nghỉ mà... Em chờ anh đi bác sĩ về là bỏ rau tươi vô nồi canh. Chúng ta cùng xơi.
“ Một canh hai miệng mới ngonHai canh một miệng, còn ngon nổi gì...”
Khi nghe tôi cho biết phải ở lại ít nhất ba đêm....
                 Vậy làm sao em ngủ được??
“Canh cà mặc kệ canh cà,Em đây chỉ thích ông nhà của em. ”
Tôi cảm động quá...biết nói sao đây...tôi cố xoa dịu:
“ Thôi em ráng thủ gối ômHai ba hôm nữa, em ôm mặc tình.
-Thôi mà nè, em ở nhà mền gối thiếu gì...anh ráng ngủ ngon nhe. Anh chỉ có một quần dài và polo shirt khó ngủ hơn em nè …Ráng kiếm thêm mền trong bệnh viện mà đắp nhe,
“ Lạnh lùng dùng mền mà đắp,Chớ đừng hấp tấp, mượn áo các cô !! ”.
                 Ở đây đâu có cô nào, em....
                 Thì mấy cô y tá đó. Thôi ngày mai em mới vô thăm anh rồi nấu cháo gà mang vô cho anh...

*****

Sau khi cơm tối trong bệnh viện xong, đọc hết một số bài trên Viêt Luận ấn bản Thứ Sáu là tôi hết việc làm. Tôi nhớ ra mình còn một cách khác để liên lạc với thế giới bên ngoài. Tôi lọ mọ vô mạng qua mobile phone. Check email. Đọc blogvietluan...
À bài “Nhan như ngọc” vừa được đăng, bài viết xong 12/11/12 mà không dám cho OG đăng, vì sợ bị phản ứng ngược từ các vị nữ nhi... Dùng iphone đọc blog được mà khi đánh comment thì không gởi đi được. Chắc tại mình chưa nghiên cứu tới nơi tới chốn....mà thôi đọc được cũng đã rồi.

Các bệnh nhân bên gường kế bên chỉ biết ngủ và ngủ...Bên phải: ngủ ngáy khò khò như bò rống.Bên trái: ngáy o..o.. như hò kéo gổ. Làm sao tôi ngủ được trời...Nhớ lại: có một đại công ty chuyên bán gường ngủ lấy tên là Captain Snooze. Bộ gường tốt là ngủ ngáy sao? Chưa chắc vậy. Đó là cố tật của mỗi người, khó mà thay đổi.

Tôi không ngủ được và không muốn quấy rầy ai nên chỉ có cách mở điện thoại di động ra xài text. Text đã tay, text mãi miết ….Text cho bà xã, cho ba đứa con....
Đến hơn 12 giờ khuya bà xã tôi nhắn...không trả lời anh nữa để anh ngủ. Em cúp máy! Tôi tiếp tục text với các con tới gần 2 giờ khuya cũng là lúc tôi buồn ngủ. Và điện thoại rơi trên ngực.

***
Tôi lim dim đi vào giấc ngủ mà vẫn còn mơ màng về chiếc điện thoại di động...
Ồ kỳ diệu quá! Chiếc máy tí ti bắn tín hiệu lên vệ tinh nhân tạo đang bay vòng vòng quanh trái đất. Vệ tinh chuyển những tín hiệu nầy xuống và gởi vào máy người nhận.Hàng triệu triệu người dùng nó hàng ngày, thế mà không khi nào bị nhiễu loạn hay bị lạc sóng vào máy người khác. Có bị lạc chăng là mình bấm lộn số người khác đó thôi.
Tiếp tục trong giấc mơ, tôi mơ thấy sự kỳ diệu của khoa học mà con người đã đạt được. Con người đã chinh phục được mặt trăng. Con người đang chinh phục sao Hỏa. Con người đang nghiên cứu về sự hiện hữu của UFO để tìm xem có một giống người nào khác trên các hành tinh xa xăm ngoài kia. Con người đã làm được chuyện Cloning. Ví dụ chỉ cần một tế bào nguyên thủy của con cừu, các khoa học gia đã tạo ra được một con cừu khác. Và cũng chính con người đặt ra các luật lệ cấm Cloning trong việc tái tạo con người!!! Và tôi mơ thấy sự thông minh làm con người trở nên ngạo mạn...

Có một tên khoa học ngạo mạn kia dám lên thách thức với thượng đế...
                 Nầy thượng đế, ngài làm được gì ta làm được nấy ! Ta muốn thử sức, muốn tranh tài với ngài.
                 Được thôi con ạ, ta chẵng từ nan.
Thượng đế tiếp lời:
                Nầy nhé ta cầm một nắm đất, con cầm một nắm đất. Khi ta la "hô biến!" thì xem chuyện gì sẽ xảy ra....? Nhà khoa học gật đầu.
Thượng đế cuối xuống nắm một nắm đất. Nhà khoa học cũng cuối xuống làm như vậy để chuẩn bị "hô biến!"
Thượng đế xoay lại:
                 Không ! Không ! Ta muốn con lấy đất của riêng con và cùng ta thử sức. Đất nầy là đất của ta, do ta tạo ra. Vũ trụ nầy do ta tạo ra. Căn nguyên là từ ta.
Nhà khoa học sượng sùng buông nắm đất:
                 Vâng, mọi sự bắt nguồn từ thượng đế. Từ nay con sẽ tin vào thượng đế.

***

Giấc mơ tôi đang tiếp tục thì bị bà y tá đánh thức tôi dậy …
                 Ben, tới giờ mầy phải uống thuốc... phải đo huyết áp nữa nhe, chích thêm antibiotic vô nữa...
Tôi tiếc hùi hụi về giấc mơ nhưng không quên về sự kỳ diệu của khoa học. Nhờ sự thông thái của các nhà khoa học mà tôi có thể tham gia một blog vui vẻ như thế nầy. Người thì ở đâu đó vùng Queenland, kẻ thì ở Melbourne, nhiều vị thì ở Sydney, có kẻ đang trụ trì vùng mỏ than Newcastle...Có lẽ có người ở tận Perth hay Adelaide... có nhiều vị ở tận bên Mỹ...tất cả chụm lại gởi bài và gởi tiếng nói về một ông già ở tận Canberra. Từ đó sản sinh ra một blog đặt tên là blogvietluan. Thật là kỳ diệu !!!
Tôi chợt nhớ bốn câu cuối của một bài thơ đăng trên Việt Luận khoảng 5 năm về trước (tác giả Khuyết Danh)
Hy vọng tắt đi khi bạn ngừng tin tưởng.Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm.Tình bạn mất đi khi bạn ngừng chia sẻHãy mở lòng và xích lại gần nhau!”
Chúng ta đang chia sẻ...và chúng ta đang xích lại gần nhau...
Ô hay, cuộc đời đẹp vô cùng...Life is wonderful !

BEN TRẦN
28/11/2012

Đôi lời cảm tạ


Lóng rày BlogVietLuan bị thiếu một trượng phu,
một nữ lưu ở Newcastle phải lạnh lùng gối chiếc
nhà đàn con nhỏ bị gió thổi tróc nóc:
anh Ben Trần bị bác sỹ bắt nhốt và trói tay không cho lốc liếc nữa.
Trong thời gian trượng phu bị trói, bà con trong thế giới ảo đã thấy lòng mình gần với người của thế giới thiệt.
Nhiều người để ý, thắc mắc, hỏi han và thầm cầu xin cho trượng phu sớm đứng dậy.
Nay anh Ben Trần đã đứng dậy và gởi đôi lời cảm tạ tới dân làng trong thế giới ảo mà mang tình cảm thiệt.


Vắng mặt gần tuần lễ trên trang blog nầy, nay trở lại tôi xin gởi lời cảm ơn đến các bạn hữu xa gần đã thăm hỏi trong thời gian tiểu đệ vắng mặt.

Xin cảm ơn anh chị Tân & Mai “xui gia hụt”của tôi và cũng là độc giả thầm lặng của blogvietluan. Anh chị đã nhiều lần điện thoại viễn liên hỏi thăm tôi và gia đình.

Xin đa tạ các “Think Tank” trong blogVietluan đã email đến hỏi thăm tiểu đệ và gia đình.
Đa tạ hai chị Kim Nguyễn & Mộng Huyền đã có lời chúc tốt lành tới huynh và nhắc: Ráng ăn cháo nóng do bà xã mang tới sẽ mau lành bệnh hơn là đồ ăn trong bệnh viện. Vâng, đúng 100%.


Đa tạ OG3T đã nhiều lần email đến, nhắc mình ráng take care. Ráng uống thuốc đúng theo liều lượng của bác sĩ nghen (tôi thích chữ “nghen” của OG, đặc sệt giọng miền Tây Nam bộ). Mà uống đúng liều lượng, nhiều Panadol quá, mình bị táo bón OG ơi. Mình dấu hết Panadol họ cho. Họ bơm thuốc chống đau vô mạch máu đủ rồi. Sau đó từng bọc, từng bọc nước biển truyền vô tĩnh mạch không ngừng nghỉ....
Đa tạ đại huynh Tư Điên cho lời chúc mạnh bạo “mạnh như trâu”. Đệ cũng muốn vậy mà gần 6 bó rồi thì sao làm được như đại huynh chúc? Kiếm không có sửa voi mà! Đệ xin chào đại huynh theo kiểu nhà binh. Chắc ngày xưa huynh trong sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến, tiểu đoàn lừng danh Trâu Điên chứ gì? Nên bây giờ huynh chọn bút hiệu Tư Điên. Tiểu đệ đoán vậy thôi.
Tiểu đệ ngày xưa không phải là lính mà ăn cơm lính. Bởi vì ông bố bận áo lính. Sư đoàn của bố cứ kéo pháo 105 ly đi khắp vùng 4 chiến thuật, mình đi theo và được ăn cơm lính. Đệ chỉ đi học đến 30/4/75, bây giờ đệ rất thán phục và nhớ ơn các đại huynh đã lo chiến đấu để các tiểu đệ có những ngày yên bình mà học hành.

Đặc biệt đa tạ cháu Ba Xị gởi lời chúc bác mau lành bệnh. Lời“Chúc bác mau lành bệnh để về nhà tiếp tục comment ngang dọc về chữ Nho” làm bác ngượng ngùng quá ! Hồi còn học lớp năm (lớp nhất?) trường nam tỉnh lỵ, ông thầy kể chuyện như vậy. Giờ mình còn nhớ mang máng như vậy và chỉ kể lại cho con cháu nghe. Giờ thì xâm mình kể lại trên blog cho bà con nghe cho đỡ buồn. Nếu có lệch lạc sai sót đệ xin học tiếp từ các huynh nữa...
Sau khi bài “Nhan như ngọc” được đăng lên, cháu Ba Xị tặng cho lời comment độc đáo. Kèm theo một list chữ nho giá trị vô cùng. Còn hỏi tôi có cùng chung soạn cuốn Chữ Nho Trong Đời Sống Mới với Giáo Sư Nguyễn Ngọc Phách hay không, sao mà thấy giọng văn nghe quen quen.... Xin thưa: Dạ không ạ. Nghe hỏi câu nầy tôi muốn độn thổ mà không được. Tôi chỉ có thể đóng kệ sách cho giáo sư Nguyễn Ngọc Phách, hay làm cleaner kệ sách cho ông ta thì được! Viết sách chung thì chưa được. Còn tiếp tục học thêm 30 năm nữa...
Cháu Ba Xị chưa biết câu “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc” mà chỉ nghe “Thư trung tự hữu nhan như ngọc”.Vậy thì có lẽ trí nhớ bác lệch lạc chăng? Nhưng bài đã đăng lên rồi, chọc cười thiên hạ rồi...Bây giờ mình tự an ủi lấy “cứu cánh biện minh cho phương tiện” vậy.
Mấy hôm trước, trong phần comment khi cháu Ba Xị hỏi về rượu...chai lớn, chai nhỏ lung tung...Tôi có la toáng lên coi chừng cậu nầy còn ở tuổi dưới vị thành niên. Bây giờ nghĩ lại Ba Xị làm tôi mắc cỡ quá! Ông đọc sách chữ Nho của giáo sư Nguyễn Ngọc Phách, chứng tỏ ông không là trẻ vị thành niên tí nào. Mà ông là lão niên, là cao thủ về chữ nho mà bấy lâu nay ông ở ẩn....

Ngày xưa nhà thơ Cao Bá Quát tự hào thế gian có ba bồ chữ: ông ta chiếm hữu hết hai bồ, còn lại thiên hạ chia nhau một bồ. Tôi nghĩ ngày nay, ở Úc châu có ba bồ chữ: Kim Nguyễn và ông Ba Xị đã sở hữu cả ba. Kim Nguyễn đang mở bồ chữ và tung lên mạng rồi. Còn ông Ba Xị đang khoanh tay ngồi nhìn, chờ đến bao giờ hả ông???

****


Trở lại lý do tôi vắng mặt...
Tôi có chia xẻ với các bạn trên facebook. Mình đi nằm viện cũng là cái cách để nhõng nhẽo với bà xã đó nhe. Bệnh thấy ít mình xé ra to...Hôm thứ Bảy và Chúa Nhật mình thấy sưng hàm bên phải tựa như đau răng. Tôi nghĩ nếu thứ Hai vẫn còn, mình xin nghỉ một ngày và đi bác sĩ. Trưa thứ Hai đi bác sĩ. Khám xong bác sĩ kết luận không phải nguyên nhân về răng mà bị nhiễm trùng Parotid glands (tuyến nước bọt hai bên hàm. Mỗi bên có 2 tuyến để làm cho miệng mình luôn ẩm ướt). Bác sĩ điện vô phòng Emergency bệnh viện Newcastle và book cho tôi vô ngay đó.

Thông thường vô nằm viện, các bạn có chuẩn bị trước thì đỡ lúng túng.Tôi thì không, tôi chỉ định đi gặp bác sĩ xin toa mua thuốc rồi về. Ai ngờ bác sĩ đẩy tôi vô bệnh viện ngay. Bác sĩ đầu tiên khám xong, chờ khoảng một giờ sau bác sĩ Tai Mủi Họng tới khám và cho hay phải ở lại vài ba ngày để chữa trị. Cục u tựa như nửa trái chanh nằm ở một bên mang tai, mà không cần mổ mới hay...Cứ vô nước biển có pha trụ sinh liên tục đưa vào tĩnh mạch ….đến ngày thứ ba là xẹp dần.

***

Sau khi bác sĩ quyết định bắt tôi ở lại viện để điều trị, tôi phải báo cho bà xã hay...
“ Em ơi em ở lại nhà,Vườn rau em hái, canh cà em xơi.”
- Trời ơi, em đã chuẩn bị rồi nồi canh chua đặc biệt và cá kho tộ dành cho anh vì ngày nghỉ mà... Em chờ anh đi bác sĩ về là bỏ rau tươi vô nồi canh. Chúng ta cùng xơi.
“ Một canh hai miệng mới ngonHai canh một miệng, còn ngon nổi gì...”
Khi nghe tôi cho biết phải ở lại ít nhất ba đêm....
                 Vậy làm sao em ngủ được??
“Canh cà mặc kệ canh cà,Em đây chỉ thích ông nhà của em. ”
Tôi cảm động quá...biết nói sao đây...tôi cố xoa dịu:
“ Thôi em ráng thủ gối ômHai ba hôm nữa, em ôm mặc tình.
-Thôi mà nè, em ở nhà mền gối thiếu gì...anh ráng ngủ ngon nhe. Anh chỉ có một quần dài và polo shirt khó ngủ hơn em nè …Ráng kiếm thêm mền trong bệnh viện mà đắp nhe,
“ Lạnh lùng dùng mền mà đắp,Chớ đừng hấp tấp, mượn áo các cô !! ”.
                 Ở đây đâu có cô nào, em....
                 Thì mấy cô y tá đó. Thôi ngày mai em mới vô thăm anh rồi nấu cháo gà mang vô cho anh...

*****

Sau khi cơm tối trong bệnh viện xong, đọc hết một số bài trên Viêt Luận ấn bản Thứ Sáu là tôi hết việc làm. Tôi nhớ ra mình còn một cách khác để liên lạc với thế giới bên ngoài. Tôi lọ mọ vô mạng qua mobile phone. Check email. Đọc blogvietluan...
À bài “Nhan như ngọc” vừa được đăng, bài viết xong 12/11/12 mà không dám cho OG đăng, vì sợ bị phản ứng ngược từ các vị nữ nhi... Dùng iphone đọc blog được mà khi đánh comment thì không gởi đi được. Chắc tại mình chưa nghiên cứu tới nơi tới chốn....mà thôi đọc được cũng đã rồi.

Các bệnh nhân bên gường kế bên chỉ biết ngủ và ngủ...Bên phải: ngủ ngáy khò khò như bò rống.Bên trái: ngáy o..o.. như hò kéo gổ. Làm sao tôi ngủ được trời...Nhớ lại: có một đại công ty chuyên bán gường ngủ lấy tên là Captain Snooze. Bộ gường tốt là ngủ ngáy sao? Chưa chắc vậy. Đó là cố tật của mỗi người, khó mà thay đổi.

Tôi không ngủ được và không muốn quấy rầy ai nên chỉ có cách mở điện thoại di động ra xài text. Text đã tay, text mãi miết ….Text cho bà xã, cho ba đứa con....
Đến hơn 12 giờ khuya bà xã tôi nhắn...không trả lời anh nữa để anh ngủ. Em cúp máy! Tôi tiếp tục text với các con tới gần 2 giờ khuya cũng là lúc tôi buồn ngủ. Và điện thoại rơi trên ngực.

***
Tôi lim dim đi vào giấc ngủ mà vẫn còn mơ màng về chiếc điện thoại di động...
Ồ kỳ diệu quá! Chiếc máy tí ti bắn tín hiệu lên vệ tinh nhân tạo đang bay vòng vòng quanh trái đất. Vệ tinh chuyển những tín hiệu nầy xuống và gởi vào máy người nhận.Hàng triệu triệu người dùng nó hàng ngày, thế mà không khi nào bị nhiễu loạn hay bị lạc sóng vào máy người khác. Có bị lạc chăng là mình bấm lộn số người khác đó thôi.
Tiếp tục trong giấc mơ, tôi mơ thấy sự kỳ diệu của khoa học mà con người đã đạt được. Con người đã chinh phục được mặt trăng. Con người đang chinh phục sao Hỏa. Con người đang nghiên cứu về sự hiện hữu của UFO để tìm xem có một giống người nào khác trên các hành tinh xa xăm ngoài kia. Con người đã làm được chuyện Cloning. Ví dụ chỉ cần một tế bào nguyên thủy của con cừu, các khoa học gia đã tạo ra được một con cừu khác. Và cũng chính con người đặt ra các luật lệ cấm Cloning trong việc tái tạo con người!!! Và tôi mơ thấy sự thông minh làm con người trở nên ngạo mạn...

Có một tên khoa học ngạo mạn kia dám lên thách thức với thượng đế...
                 Nầy thượng đế, ngài làm được gì ta làm được nấy ! Ta muốn thử sức, muốn tranh tài với ngài.
                 Được thôi con ạ, ta chẵng từ nan.
Thượng đế tiếp lời:
                Nầy nhé ta cầm một nắm đất, con cầm một nắm đất. Khi ta la "hô biến!" thì xem chuyện gì sẽ xảy ra....? Nhà khoa học gật đầu.
Thượng đế cuối xuống nắm một nắm đất. Nhà khoa học cũng cuối xuống làm như vậy để chuẩn bị "hô biến!"
Thượng đế xoay lại:
                 Không ! Không ! Ta muốn con lấy đất của riêng con và cùng ta thử sức. Đất nầy là đất của ta, do ta tạo ra. Vũ trụ nầy do ta tạo ra. Căn nguyên là từ ta.
Nhà khoa học sượng sùng buông nắm đất:
                 Vâng, mọi sự bắt nguồn từ thượng đế. Từ nay con sẽ tin vào thượng đế.

***

Giấc mơ tôi đang tiếp tục thì bị bà y tá đánh thức tôi dậy …
                 Ben, tới giờ mầy phải uống thuốc... phải đo huyết áp nữa nhe, chích thêm antibiotic vô nữa...
Tôi tiếc hùi hụi về giấc mơ nhưng không quên về sự kỳ diệu của khoa học. Nhờ sự thông thái của các nhà khoa học mà tôi có thể tham gia một blog vui vẻ như thế nầy. Người thì ở đâu đó vùng Queenland, kẻ thì ở Melbourne, nhiều vị thì ở Sydney, có kẻ đang trụ trì vùng mỏ than Newcastle...Có lẽ có người ở tận Perth hay Adelaide... có nhiều vị ở tận bên Mỹ...tất cả chụm lại gởi bài và gởi tiếng nói về một ông già ở tận Canberra. Từ đó sản sinh ra một blog đặt tên là blogvietluan. Thật là kỳ diệu !!!
Tôi chợt nhớ bốn câu cuối của một bài thơ đăng trên Việt Luận khoảng 5 năm về trước (tác giả Khuyết Danh)
Hy vọng tắt đi khi bạn ngừng tin tưởng.Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm.Tình bạn mất đi khi bạn ngừng chia sẻHãy mở lòng và xích lại gần nhau!”
Chúng ta đang chia sẻ...và chúng ta đang xích lại gần nhau...
Ô hay, cuộc đời đẹp vô cùng...Life is wonderful !

BEN TRẦN
28/11/2012

Hành khách Jetstar lưu ý

Trong ngày thứ Tư 28.11.12 hôm qua và thứ Năm hôm nay, nhiều người nhận được email từ công ty hàng không Jetstar. Email này in hàng trình (itinerary) của người mua vé máy bay và mời người nhận bấm mouse mở hồ sơ PDF ra coi.


Email mạo danh Jetstar

Đây là trò lừa mới. Chưa biết bọn lừa muốn gì.
Jetstar ra bố cáo trên mạng Facebook: Công ty này không còn gởi hành trình bằng cách đính kèm hồ sơ PDF nữa. Nếu có gởi hành trình thì Jestar gởi chung trong email.



Thông cáo của Jetstar trên Facebook


Thực hành: Ai nhận được email như trên, xin đừng bấm mouse để mở hồ sơ PDF.
OG3T
(Nếu bạn đọc đọc mẫu tin này thì xin bấm mouse vào phần ý kiến: ...rất hay.... hay ... cũng được ... xem ý kiến của tôi ở bên dưới)